Âm Thanh và Nỗi Nhớ
-
Cuối năm ngoái, chúng tôi có dịp tới thăm một người bạn kết giao qua duyên văn nghệ. Anh mất vợ từ 3 năm nay, không muốn tục huyền vì muốn được tự do. Tới thăm anh, tôi để ý thấy cái TV cứ rỉ rả hết chương trình nọ sang chương trình kia, mà anh thực sự không chú ý xem. Hỏi thì anh nói để TV mở cho có tiếng nói, cho vui cửa vui nhà. Tôi hỏi có phải anh nhớ chị lắm phải không? Anh cười buồn đáp: “nhớ quay quắt luôn!” Rồi anh ngâm 2 câu thơ trong bài Tương Tư Chiều của Xuân Diệu:
-
Anh nhớ tiếng, nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!-
-
Anh tâm sự: “Hồi vợ còn sống, mình có lúc bực mình vì vợ hay cằn nhằn, lải nhải, mà bây giờ, mình lại nhớ da diết những tiếng cằn nhằn đó. Giữa âm thanh và hình ảnh, thì tôi là người ‘hoài thanh’. Có lúc chập chờn ngủ, tôi nghe như có tiếng nói, tiếng cười của vợ, tương tự như nhà thơ Trần Tế Xương hoài cựu qua bài thơ:
-
Sông kia rày đã nên đồng
Chỗ làm nhà cửa, chỗ trồng ngô khoai
Vẳng nghe tiếng ếch bên tai
Giật mình lại tưởng tiếng ai gọi đò.”
Anh nhờ tôi chừng đưa bài đăng, nhớ nhắc những người đang còn vợ còn chồng, phải nên quý người phối ngẫu của mình, đừng để mất rồi hối tiếc những lời nói hay hành vi không đẹp của mình đối với vợ hay chồng mình. Trọng nhau như khách quý (tương kính như tân) như người xưa đã khuyên.
-
Đũa quơ quá mũi nhai nhem nhẻm
Trán toát mồ hôi quẹt thảm thương
Hủ tiếu lề đường ngon thấy rẻ
Đỡ lòng bao kẻ sống tha phương.
Chúng tôi hồi tưởng lại những âm thanh dính liền với nghề nghiệp khác mà các tay thợ dùng lâu năm nên thành quy ước, như:
Nghe tiếng chiêng beng beng thì biết đó là thầy bói mù, có đứa nhỏ đi trước dẫn đường, hai thầy trò khiêng một đòn gánh có cái chiêng nhỏ, thầy đi sau thỉnh thoảng gõ thành tiếng;
Nghe tiếng loạt xoạt của xâu nút khoén (1), thì g, tùng tùng cheng” vui tươi, náo nhiệt vào tháng 8 âm lịch là biết xe bán đầu lân, ông địa chạy qua.
-
Tiếng rao hàng lanh lảnh của anh bán kẹo kéo làm ai nấy đều bật cười: “Cô nào chồng bỏ, chồng chê, Ăn cây kẹo kéo chồng mê tới già”.
Tưởng cũng đủ với những âm thanh của Sài thành hoa lệ ngày trước, bỗng anh bạn như sực nhớ: “À, còn hai thứ âm thanh tâm linh này nữa: tiếng chuông chùa ngân trong đêm như nhắc Phật tử tìm đường giác ngộ, trở về với bản lai chân diện mục; nhắc thi nhân câu thơ ‘Dạ bán chung thinh đáo khách thuyền’ (2) của Trương Kế; còn tiếng chuông giáo đường như nhắc chúng ta cần tỉnh thức như lời Chúa Giê-su kêu gọi môn đồ: ‘Hãy tỉnh thức và cầu nguyện, để các ngươi khỏi sa vào chước cám dỗ; tâm thần thì muốn lắm, mà xác thịt thì yếu đuối (Mác 15:38)’ hay lời nhắc nhở của Thánh Phao-lô : ‘Phải bền đổ và tỉnh thức trong sự cầu nguyện, mà thêm sự tạ ơn vào (Cô-lô-se 4:2)’ ”
Những hình ảnh xưa còn có người chụp lại được, chứ những âm thanh vừa kể chỉ còn vang vọng trong tâm khảm của những kẻ hoài hương.
Nút khoén: nút chai nước ngọt đập dẹp.
Dạ bán chung thinh đáo khách thuyền 夜半鐘聲到客船: nửa đêm, tiếng chuông chùa vang vọng tới thuyền khách, từ bài Phong Kiều Dạ Bạc 楓橋夜泊 của nhà thơ Trương Kế 張繼 (?-779).
--
A m Thanh Và Cuộc Sống-
-
Trong cuộc sống, nhiều âm thanh xao động,
Có tiếng êm, tiếng ****g lộng, xa gần,
Làm cho ta, có lúc phải phân vân,
Rồi thổn thức, giật mình, ta bừng tỉnh!
Nghe tiếng khóc, ta bùi ngùi, bịn-rịn,
Nhớ về Ngài, đã tuôn huyết vì ta,
Làm trắng trong, xóa sạch tội muôn nhà,
Khi ta đến, mở lòng tin nhận Chúa!
Nghe tiếng trống, như lời kêu báo động,
Nhắc cho ta, biết tỉnh thức trông chờ,
Không dửng dưng, sống xao lãng thờ ơ,
Như những kẻ, buông tuồng không tiết độ!
Nghe tiếng pháo, lòng vui mừng nở rộ,
Mặt rạng cười, đón Chàng Rể hiển vinh,
Chúa Giê-xu, Đấng Cứu Rỗi của mình,
Thật vui thỏa, bình an trong n Điển!
Nghe than thở, nhắc ta nên cầu nguyện,
Bởi vì Ngài, biết tất cả sầu cay,
Luôn quan phòng, chăm sóc những tháng ngày,
Sẽ đáp lại, những nỗi lòng tan vỡ!
Nghe quở trách, ta quay về, kính sợ,
Lòng ăn năn, xưng nhận tội với Ngài,
Nguyện hết mình, bỏ dục vọng từ nay,
Sống vì Chúa, đã yêu ta quá đỗi!
Nghe Truyền-đạo, là Lời Cha kêu gọi,
Hãy làm theo, những Giềng Mối của Ngài,
Sống hết mình, trọn phận sự thánh thay,
Để cuộc sống, tràn âm thanh phước hạnh!
Tiểu Minh Ngọc
-
Kinh-Văn tham chiếu:
“Ấy là trong Đấng Christ, chúng ta được cứu chuộc bởi huyết Ngài, được tha tội, theo sự dư dật của ân điển Ngài” - Ê-phê-sô 1:7
“Sự cuối cùng của muôn vật đã gần; vậy hãy khôn ngoan tỉnh thức mà cầu nguyện.” - 1 Phi-e-rơ 4:7
“Ngài sẽ nghe lời cầu nguyện của kẻ khốn cùng, Chẳng khinh dể lời nài xin của họ.” -Thi-thiên 102:17
“Ai từ chối sự khuyên dạy khinh bỉ linh hồn mình. Nhưng ai nghe lời quở trách được sự thông sáng.” - Châm-ngôn 15:32
“Chúng ta hãy nghe lời kết của lý thuyết nầy: Khá kính sợ Đức Chúa Trời và giữ các điều răn Ngài; ấy là trọn phận sự của ngươi.” - Truyền-đạo 12:13
-
Please log in to like, share and comment!