Vision20 Logo
    • Advanced Search
  • Guest
    • Login
    • Register
    • Night mode
Trần Minh Mẫn Cover Image
User Image
Drag to reposition cover
Trần Minh Mẫn Profile Picture
Trần Minh Mẫn
  • Timeline
  • Groups
  • Likes
  • Friends
  • Photos
  • Videos
Trần Minh Mẫn profile picture
Trần Minh Mẫn
2 year ago - Translate

NHỮNG ĐÓA HOA CƠ-ĐỐC
Tôi là giáo-viên môn Sinh-vật, mà lại thích vẽ để trang-trí cho tấm bảng viết câu-gốc ở Nhà-thờ bằng những cây hoa đủ màu-sắc. Có người nói với tôi: “Mỗi cây hoa thì chỉ có một màu hoa mà thôi”, tôi gật đầu: “Dạ, đúng như vậy, nhưng đây là những đóa hoa Cơ-đốc, cho dù chỉ có một gốc nhưng lại cho ra những đóa hoa muôn màu”. Ngày nay, khi đi xem hoa Tết thì tôi cũng thấy có những cây hoa giấy đủ màu vì người ta đã tháp nhiều màu hoa vào một gốc cây. Sứ-đồ Phao-lô nói rằng chúng ta giống như những nhánh cây hoang đã được tháp vào Gốc cây là Chúa Giê-su nên đã cho ra nhiều màu-sắc khác nhau để tô-điểm cho vẻ đẹp của cuộc sống mới. (Rô-ma 11:16-24)

Please log in to like, share and comment!
Trần Minh Mẫn profile picture
Trần Minh Mẫn
2 year ago - Translate

HAI KHẢI-TƯỢNG VỀ THIÊN-ĐÀNG
Bà cụ Anh, người đã dìu-dắt tôi trở lại với Chúa, đã kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện để khích lệ tôi trên đường theo Chúa mà ngày hôm nay tôi đã quên gần hết, nhưng sự sống của những lời Bà kể thì vẫn còn lại, và đã trở thành một phần của cuộc đời mới, ở trong tôi. Nhưng có hai câu chuyện Bà kể đã để lại trong tôi một ấn-tượng và tôi tin rằng nó cũng sẽ để lại trong bạn một ấn-tượng nào đó, nếu như bạn biết đến.
Những hạt mè trên áo
Câu chuyện thứ nhất nói về một lần Bà cụ đã qua đời khi đã cao tuổi lắm và các con cháu đang chuẩn bị làm đám tang cho Cụ, thì Cụ đã sống lại. Bạn có thể nghĩ rằng Bà cụ chưa chết, nhưng cũng không sao! Vì điều quan trọng là những gì Bà đã thấy trong lúc “ngủ quên” đó. Bà nói rằng mình được đưa lên một thế giới mà tất cả những người ở đó đều mặc áo trắng rực rỡ. Quang cảnh của nơi đó thật xinh đẹp mà Bà không thể nào mô tả lại được. Nó cũng có cây cối và tất cả mọi vật, nhưng nó luôn được chìm đắm trong một nguồn ánh sáng chan hòa. Nơi đâu cũng có ánh sáng, cả ở trên trời cũng như trên mọi vật đều nhuốm lên ánh sáng ấy. Bà thấy có rất nhiều người đang đi trên một con đường lớn rộng thênh thang với ánh sáng ngập tràn để hướng về một nơi nào đó, dường như là Nguồn của ánh sáng. Một dòng người, phải nói là một dòng người đang vui vẻ trò chuyện trong lúc đi đường và đặc biệt là áo của người nào cũng trắng phau. Bỗng Bà cụ nhìn lại chiếc áo của mình: Bà cũng đang mặc một chiếc áo trắng giống như họ, nhưng không biết sao lại có những hạt đen và nhỏ như những hạt mè dính trên áo của Bà. Lúc đó, Bà bỗng sống lại trước sự ngạc nhiên của các con cháu, trong khi khải tượng đó vẫn còn ngời sáng trong lòng Bà.
Sáu năm trời
Sau nầy, Bà kể lại cho tôi nghe rằng những hạt mè đó có lẽ là những tội lỗi nhỏ nhặt vẫn còn sót lại ở trong Bà. Dù Bà là một người thánh và đã từng đặt tay để chữa lành cho nhiều người trong Hội-thánh, nhưng Bà vẫn tin rằng Chúa muốn cho Bà sống lại để có thể làm sạch tất cả những hạt mè còn lại trên áo.
Tôi không dám nói rằng Bà cụ đã giải thích khải tượng có đúng hay không? Nhưng có một điều mà tôi tin, ấy là Chúa đã muốn cho Bà sống lại, để Bà có thể dìu dắt tôi đến với Chúa một cách trọn vẹn. Không có ai biết được rằng trong sáu năm trời của tuổi niên thiếu, hễ mỗi lần đi ngang qua Nhà-sách bên cạnh Nhà-thờ Tin-lành thì tôi đều nhìn vào để tìm kiếm hình ảnh của Bà cụ. Bà cụ đã lớn tuổi quá rồi, không biết khi nào Bà cụ mới về với Chúa đây?
“Của con, đó!”
Câu chuyện thứ hai cũng nói về một lần qua đời sau đó của Bà. Lần nầy có lẽ là Bà đã chết thật, vì tóc Bà đã cứng và các con cháu cũng đang chuẩn bị làm lễ tang cho Bà. Nhưng Bà thấy mình được đưa lên thế giới của sự sáng mà mình đã từng thấy trước đó và lấy làm ngây ngất về những gì ở xung quanh. Đương nhiên là Bà không thể mô tả lại và tôi cũng chỉ có thể nói lên những gì mà Bà đã thể hiện trong lúc kể cho tôi nghe. Nhưng quang cảnh mà Bà nhìn thấy lần nầy có khác với lần trước, vì nếu lúc trước Bà đã nhìn thấy những cảnh rộng, thì lần nầy Bà chỉ nhìn thấy những cảnh hẹp mà thôi. Bà không nhìn thấy những gì rộng thênh thang, mà chỉ thấy có một ngôi nhà nhỏ nhưng rất đẹp, và Bà đã bước vào bên trong ngôi nhà để xem thử. Nó cũng có bàn, ghế và những vật dụng khác, nhưng Bà lại không thể nào mô tả được vẻ đẹp của chúng. Bà ngước lên trên và cũng ngó quanh để quan sát căn nhà. Căn nhà như đang ở trong ánh sáng và ánh sáng nhuốm trên từng vật dụng trong căn nhà. Bỗng bà lẩm bẩm với câu hỏi: “Không biết nhà của ai đây …?” thì có một tiếng phán từ trên cao rằng: “Của con đó!” Bà hốt hoảng và trả lời: “Dạ, của con!” Lúc bấy giờ, Bà sống lại lần thứ hai và sau đó đã kể lại cho tôi nghe về khải tượng đó.
Nhưng có một điều mà tôi không ngờ là khoảng vài năm sau thì tôi cũng đã nhận được một khải tượng về Thiên-đàng, sau khi Ba tôi qua đời. Nếu được nhìn thấy những khải tượng giống như vậy thì bạn sẽ cảm thấy ngây ngất đến nỗi không thể mô tả được, và không còn quan tâm gì tới những danh, lợi, quyền ở thế gian nầy nữa …
Hoàn toàn khỏe mạnh
Sau đó khoảng mười năm thì Bà đã thật sự về với Chúa ở tuổi 93 mà vẫn hoàn toàn khỏe mạnh và không có một tật bệnh nào. Tôi nghĩ có lẽ là Bà đã nhận được phần thưởng mà Chúa đã tỏ ra cho Bà trong khải tượng lần thứ hai đó. Một người cháu gái của Bà đã chạy vào trong Xí-nghiệp gỗ và báo cho tôi hay, đúng như lời họ đã hứa. Người bảo vệ của Xí-nghiệp đã lập tức báo tin nầy cho tôi và nhờ đó mà tôi cũng đã được nhìn thấy Bà một lần cuối trong cuộc đời nầy. Bà được an-táng tại Ân-từ-viên là một nơi danh dự dành cho các thánh đồ. Rõ ràng là đời sống của Bà đã để lại một dấu ấn rất sâu trong lòng của nhiều người đương thời, cho nên họ đã xem Bà như thuộc về hàng giáo-phẩm vậy. Tôi đã dự đám tang của Bà trong những ngày sau đó và đã tự kể mình như một người cháu trong gia đình của Bà.
Được Đức Chúa Trời biết
Chỉ có một điều tôi lấy làm lạ là số người dự đám tang của Bà không đông như tôi mong đợi. Cho dù Bà là một người thánh và quyền năng, nhưng có lẽ công việc của Bà chỉ quanh quẩn trong khu vực gần Nhà thờ, cho nên không có nhiều người trong các Hội-thánh khác biết tới Bà. Nhưng tôi phải lấy làm kinh ngạc khi dự đám tang của những người “đầy dẫy xác thịt”, mà lại thấy có quá đông người tới dự - kể cả những người trong các Hội-thánh khác - chỉ vì họ lăng xăng về tổ chức và được rất nhiều người biết tới. Điều đó cũng cho thấy rằng được nhiều người biết tới, không quan trọng cho bằng được Đức Chúa Trời biết tới (I Cô-rinh-tô 8:3).

Please log in to like, share and comment!
Trần Minh Mẫn profile picture
Trần Minh Mẫn
2 year ago - Translate

SỰ CẦU-NGUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI
đã vực tôi dậy
trong những lúc yếu đuối
Những ngày tháng đầu theo Chúa là khoảng thời gian mà tôi dốc đổ cho sự hầu việc Chúa. Lúc đó, nền kinh tế của gia đình tôi đã suy sụp trong hoàn cảnh chung của đất nước, sau năm 1975, nhưng Mẹ tôi vẫn im lặng vì không muốn ngăn trở tôi trong sự nhóm lại. Cho nên, tôi thường có mặt ở Nhà-thờ, nếu không phải là để đi thăm viếng các thánh đồ thì cũng là để quét dọn, hay làm một công việc trang trí nào đó. Tôi thấy thật hạnh phúc khi được hầu việc Chúa và tin rằng Đức Chúa Trời sẽ không bỏ quên gia đình mình.
Tôi suýt sa-ngã lần thứ nhứt
Nhưng đang lúc tôi sốt sắng như vậy thì có hai lần tôi lại bị sa sút mà mình không thể nào giải thích được. Đây không phải là những cám dỗ đầu tiên trong cuộc đời đâu! Không, tôi đã trải qua nhiều cám dỗ cùng với thử thách và đều kinh nghiệm sự chiến thắng. Lúc đó, tôi đang là một người hầu việc Chúa có kết quả và cũng giúp đỡ cho một số người về đời sống đức tin, nhưng có một lần kia, bỗng nhiên tôi muốn buông xuôi tất cả. Tôi không gặp một thử thách nào vào thời điểm đó, nhưng có một điều gì thoáng qua khiến cho tôi suy nghĩ rằng: “Ủa, tại sao mình lại hầu việc Chúa? Sao mình không buông thả để cho mọi sự lại trở về như trước đi?” Lúc đó, lòng yêu mến cuộc sống cũ bỗng trở nên mạnh mẽ cách lạ thường và tôi thấy mình đang tự buông tay như để ngã xuống một dòng nước cuồn cuộn chảy đã lâu ngày. Nhưng lạ thay, có một sức mạnh đã đỡ tôi đứng lên. Tôi không biết phải giải thích như thế nào, nhưng tôi đã tự trách - không biết tại sao chỉ trong một khoảnh khắc mà mình lại yếu đuối như vậy - và bây giờ thì tôi như người vừa tỉnh giấc, để lại tiếp tục bước theo con đường mới.
Tôi suýt sa-ngã lần thứ hai
Nhưng từng trải đó chưa chấm dứt ở đây, bởi vì chỉ khoảng nửa tháng sau, nó đã quay trở lại với tôi. Cũng trong khung cảnh đó và vào một thời điểm cũng gần giống như vậy, tôi chợt nghe câu nói đó được nhắc lại và lần nầy cũng như lần trước, chỉ trong một tích tắc, tôi thấy tinh thần yêu thế gian bỗng trỗi dậy còn mạnh hơn lần trước và mình đang buông thả vào cuộc sống cũ mà cũng không biết rằng nó sẽ dẫn mình đi tới đâu? Nhưng đang khi tôi té ngã thì có một sức mạnh lạ lùng đã đỡ tôi đứng lên. Lần nầy thì rõ ràng lắm, một sức lực cũng giống y như lần trước, nhưng mạnh mẽ hơn và tôi bỗng cảm nhận được rằng nó có nguồn gốc từ một người cầu nguyện. Đúng là có một người đã cầu nguyện cho tôi và nhờ sự cầu nguyện đó mà đã hai lần tôi được vực thoát khỏi sự sa ngã. Nhưng người đó là ai? Tôi phải tìm cho ra chỉ vì muốn biết ai đã làm ơn cho mình.
Ai là người đã cầu thay cho tôi?
Những ngày sau đó, tôi có suy nghĩ tới một vài người trong Hội-thánh, nhưng lại không có một chứng cứ nào cả. Người mà tôi nghĩ tới nhiều nhất là ông Mục sư, bởi tôi nghĩ chắc ông đã cầu nguyện cho tôi nhiều. Nhưng một vài tháng sau, tôi tình cờ được nghe ông Mục sư kể lại: “Bà cụ Anh cầu nguyện cho chú nhiều lắm! Bất kể đêm hay ngày, hễ mỗi lần Bà quì gối xuống trong Nhà thờ là tôi luôn nghe Bà nhắc tới tên chú”. Tới chừng đó, tôi mới biết được rằng: người đã dìu dắt mình đi theo Chúa cũng là người đã hai lần vực mình thoát khỏi sự sa ngã. Chỉ bởi sự cầu nguyện, Bà đã chữa lành cho tâm linh của tôi cũng như Bà đã chữa lành lập tức cho bệnh tình của nhiều người khác trong Hội-thánh.
Căn nhà tươi sáng
Một vài ngày sau, tôi ghé lại thăm Bà cụ như thói quen mình vẫn thường làm. Căn nhà của Cụ số 22-0, nằm trong con hẽm bên cạnh Nhà thờ, mặc dù nhỏ bé nhưng lúc nào cũng sạch sẽ và tươi sáng, có lẽ là nhờ sự rạng rỡ của Cụ. Tôi không biết đối với các con cháu trong gia đình thì sao, nhưng mỗi lần ghé thăm Cụ thì tôi đều nhận được một sức sống mới không sai. Phải, thậm chí có những câu chuyện mà Bà kể cho tôi nghe đến ba lần (bởi vì lúc đó Bà đã gần 90 tuổi và không thể nhớ rõ được), nhưng khi cố gắng nghe cho Cụ vui thì tôi lại lấy làm lạ vì tâm linh mình vẫn nhận được một sức sống mới. Tôi chỉ nói với Bà cụ lời cảm ơn vì biết được rằng Bà đã cầu nguyện cho tôi nhiều.
Nếu trong Hội-thánh có một người nào luôn nhớ tới bạn và không bao giờ nói xấu bạn, thì đó chính là người đã dẫn dắt bạn trở về với Chúa.

Please log in to like, share and comment!
Trần Minh Mẫn profile picture
Trần Minh Mẫn
2 year ago - Translate

MỘT BÀI GIẢNG KHÔNG ĐƯỢC SOẠN TRƯỚC
Đưa tiễn một người thân yêu qua đời là kinh-nghiệm của hầu hết mọi người sống trên thế gian nầy. Riêng đối với tôi thì người thân yêu đầu tiên đó chính là Cha mình. Ông là người mà tôi đã giúp đỡ để có thể xưng nhận danh Chúa ở trước mặt nhiều người bà con. Dù vậy, trước sự chống đối kịch liệt của Mẹ tôi lúc đầu, ông chỉ muốn giữ đức tin trong lòng để cho gia đình được hòa thuận.
Một người chăn bầy chân thật
Khi ông qua đời thì tấm lòng tôi trống trải không thể tưởng-tượng được. Tôi không bao giờ quên rằng mình đã leo lên chiếc xe đạp mini và đạp một mạch tới nhà thờ Nguyễn-Tri-Phương với tâm hồn đau nhói. Con đường sao mà dài quá, mặc dù biết rằng chỉ 20 phút là đến nơi, nhưng chưa bao giờ mà tôi thấy nó lại dài đến như vậy. Nhưng tôi không đến nhà thờ Nguyễn-Tri-Phương mà đến một căn nhà bên cạnh nhà thờ, là nơi mà Nhà truyền-đạo Dương Đức Hiền đang cư ngụ.
Những ngày đó, tôi đang nhóm cố định ở nhà thờ Trương-Minh-Giảng và anh Dương Đức Hiền thì chỉ mới về đó làm quản nhiệm được một vài năm. Khi anh mới đến thì nhà thờ vẫn còn chưa được xây lại và rất nhỏ bé. Nhưng chức vụ của anh đã kết quả một cách lạ lùng đến nỗi sau khi nhà thờ đã được xây sửa lại cho rộng hơn gấp bội, thì vẫn không chứa hết những người đến nhóm. Vì vậy, Hội thánh đã phải chia ra làm hai lễ nhóm vào mỗi buổi sáng Chúa nhật, đó là chưa kể tới buổi nhóm tối. Nhưng trong lúc Hội thánh đang bối rối và mừng rỡ vì số lượng người đến nhóm vẫn gia tăng và có thể sẽ chia ra làm ba lễ nhóm vào mỗi sáng Chúa nhật, thì có một sự việc đã xảy ra: Nhà cầm quyền đã dọa rằng họ sẽ bắt Nhà truyền đạo nếu anh còn bước tới Nhà thờ để giảng dạy. Mặc dù anh đã được Tổng-liên-hội bổ nhiệm, nhưng chỉ vì gia đình anh chưa có hộ khẩu tại Nhà thờ, nên họ cho rằng anh không được làm người Quản nhiệm Hội-thánh. Đó chỉ là việc làm đương nhiên của một Nhà cầm quyền vô thần, khi họ nhìn thấy Hội-thánh đang phát triển.
Mặc dù vậy, tôi vẫn tìm đến anh vì biết rằng anh thật sự là người chăn chiên của Đức Chúa Trời. Đời sống và chức vụ đầy ơn của anh đã khiến cho vô số thánh đồ yêu mến anh, còn tôi thì xem anh như một người anh vậy. Khi tấm lòng chúng ta bị tan vỡ, chúng ta thường muốn dựa vào những người mà chúng ta tin cậy, và không quan tâm tới tổ-chức của Giáo-hội.
Khi thấy tôi khóc và nói với anh về việc người Cha mới qua đời, thì anh có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng anh cũng đã nhẹ nhàng an-ủi tôi. Nhưng tôi thật sự không biết rằng mình đã làm cho anh hơi bối rối, vì anh không còn tư cách của một người Quản-nhiệm nữa. Dù vậy, anh vẫn đi ngay đến nhà tôi để chia buồn và cũng để nói rằng anh không còn thẩm quyền về mặt tổ chức của Hội thánh nữa. Thay vào đó, anh đã giới thiệu Ban trị sự của Hội thánh Trương Minh Giảng với tôi, và cầu nguyện để tang lễ được diễn ra cách tốt đẹp. Cảm tạ Đức Chúa Trời, mặc dù Hội-thánh không có người Quản-nhiệm, nhưng Ngài đã dùng các thánh đồ để đem lại nhiều sự an ủi cho gia đình tôi.
Những sự an-ủi sâu xa
Thật lòng mà nói, tôi cứ nghĩ rằng những người sẽ đem lại sự an-ủi cho tôi nhiều nhất, là đám bạn thợ mộc mỗi ngày vẫn làm việc bên cạnh mình. Tôi nghĩ rằng dẫu tình anh em trong Chúa là thiêng liêng, nhưng những người mà mình được gặp mỗi ngày thì vẫn là thực tế hơn. Chiều hôm đó họ ghé lại nhà tôi rất đông để viếng tang lễ, có lẽ là gần hết cả Phân-xưỡng, nhưng tôi phải lấy làm ngạc nhiên và không thể hiểu được tại sao lòng mình lại cảm thấy một sự an ủi rất hời hợt …?
Rồi trong những ngày sau đó, tôi lại cảm thấy ngạc nhiên vì sự thăm viếng của mỗi con cái Chúa đã đem lại cho tôi một sự an-ủi có chiều sâu hơn. Ban đầu thì tôi chưa nhận ra điều đó, nhưng kinh nghiệm ấy mỗi ngày một rõ dần và cuối cùng thì nó đã được xác định một cách dứt khoát. Tới chừng đó tôi mới hiểu rằng chỉ ở trong Chúa mới có những sự an-ủi sâu xa. Phải, nó sâu xa cho tới tâm linh mà những người ngoại không thể nào đem đến được.
Một hình ảnh mà tôi không thể quên, đó là anh Nguyễn Đình Cân, cứ mỗi sáng sớm là anh đạp xe đến – thay vì phải đạp xích-lô để nuôi sống gia đình chung – và anh dành rất nhiều thì giờ để ngồi ở nhà tôi trong suốt những ngày diễn ra tang lễ. Anh nói rất ít, nhưng có lẽ anh biết rằng sự có mặt của anh là một niềm an ủi rất cần đối với tôi, mà thật sự nó là như vậy.
Một hình ảnh khác mà tôi lấy làm quí trọng và khó quên nhất, ấy là khi cô Đặng Thị Mỹ Hạnh mặc áo dài và đi xe đạp đến nhà tôi để viếng lễ tang. Cô là một người thuộc về Chúa trước tôi và cũng khá nổi tiếng vì là bè trưởng của giọng alto trong ca đoàn Sinh viên Tin-lành khi trước. Lúc ấy cô đang làm giáo viên và cũng là một người bạn đồng khóa khi chúng tôi còn học trong Cao-đẳng sư phạm. Chính sự an-ủi sâu xa lần nầy, giống như một giọt nước làm tràn chiếc ly đang đầy, đã giúp cho tôi nhìn thấy rõ được vấn đề.
Chúng tôi bị bỏ rơi
Dù vậy, vẫn có những điều đáng tiếc xảy ra về phía Ban trị sự Trương Minh Giảng, và gia đình tôi đã phải chịu dựng nhiều cú sốc, vì họ vẫn chưa phải là những người có tâm linh trưởng thành … Nhưng có một điều rất đáng khen là sau tang lễ, họ đã trở lại và hết lòng xin lỗi gia đình chúng tôi … Đó thật là những người con của Chúa vậy!
Vào ngày cuối cùng của tang lễ, khi tôi đưa linh-cữu của cha mình đến nơi lò thiêu tại Thủ-đức, thì bất ngờ đã có một trục trặc xảy ra. Ban trị sự của Hội-thánh Trương Minh Giảng đã đồng tình bỏ rơi chúng tôi vào giai đoạn cuối mà không hề báo trước. Chúng tôi không hề biết chuyện gì đã xảy ra lại khiến cho họ có một quyết định sai lầm đến thế. Bởi vì dẫu những người ngoại có lương tâm, thì họ cũng không nỡ bỏ rơi người khác ở dọc đường. Đó là một vết nhơ mà Ban trị-sự Trương Minh Giảng đã gây ra và không bao giờ có thể biện hộ được.
“Niềm hoan-hỉ của những Cơ-Đốc-nhân khi đối diện với ngưỡng cửa đời đời”
Khi thấy tôi chờ đợi cách sốt ruột, người Chị kế đã lại gần và nói với tôi rằng: “Họ không đi lạc đường đâu em, nhưng chắc là họ sẽ không tới đâu, … chị thấy họ có nói nhỏ với nhau chuyện gì …”. Tôi đáp rằng: “Chúng ta sẽ chờ đợi thêm 15 phút nữa, nếu họ không tới thì chúng ta sẽ tiếp tục cử hành tang lễ”. Thời gian trôi qua đã gần tới phút thứ 15, tôi bèn nói với một người bạn thân đứng bên cạnh là anh Nguyễn-Trọng, rằng: “Nếu chúng ta cử hành lễ thì anh sẽ giảng nhé!” Người ấy suy nghĩ khoảng 10 giây và sau đó đã nói với tôi rằng: “Không, anh cứ giảng đi, tôi sẽ cầu nguyện cho anh!” Lúc ấy tôi vẫn chưa thấy rõ có sự sống nào dấy lên trong lòng mình hay không. Tôi chỉ biết rằng mình phải giảng, vì không có cách chi khác được. Mặc dù ơn rao giảng vẫn ở trong tôi, nhưng tôi lại hoàn toàn không có một sự chuẩn bị chi hết.
Tôi bắt đầu tang lễ bằng cách mời một người bạn cầu nguyện, các bạn tôi đều đứng ở bên cạnh tôi và bàn tay của họ dường như cũng nắm lấy tay tôi. Nhưng khi tôi bắt đầu rao giảng thì lạ quá, một sự sống đã dấy lên trong tâm hồn tôi và kèm theo một đề tài là “Niềm hoan hỉ của những Cơ Đốc Nhân khi đối diện với ngưỡng cửa đời đời”. Nhơn sự qua đời của Ba tôi, nên trong bài giảng đó, tôi đề cập tới các thánh tuận đạo trong Hội-thánh đầu tiên. Điều gì đã khiến cho họ không sợ chết? Điều gì đã khiến cho họ có thể yêu thương và tha thứ cho những kẻ thù ghét mình? Điều gì đã khiến cho họ hát lên những bài thánh ca đầy hi vọng, khi đối diện với ngưỡng cửa đời đời? Tất cả là vì họ đã nhận được tình thương của Chúa nơi đồi Gôgôtha, cho nên họ vui lòng mà vác thập tự giá đi theo Ngài và hãnh diện khi phải chịu khổ vì cớ Ngài. Đối với họ, cái chết chỉ là một bước để dẫn vào sự sống, cho nên họ đã đối diện với nó với một tấm lòng đầy hoan hỉ … Trước khi tôi giảng thì có nhiều tiếng ồn ào của kẻ đi người lại, nhưng khi tôi bắt đầu giảng thì tiếng ấy nhỏ dần cho đến khi tắt hẳn. Tôi càng giảng càng được thêm sức và tất cả những người xung quanh đều ngưng hết công việc để lắng nghe. Tôi giảng thật mạnh mẽ theo như sự sống đang dấy lên trong lòng mình và những người nghe lắng tai đến nỗi chỉ cần một con ruồi bay ngang qua thì bạn cũng có thể biết được. Bài giảng ấy không kéo dài lắm, nó chỉ gói gọn trong khoảng 15 phút mà thôi. Nhưng nó lại đầy tràn sự sống mà cho đến hơn 20 năm sau, dù cho có giảng qua rất nhiều bài trong Kinh-thánh, nhưng tôi vẫn chưa bao giờ kinh nghiệm lại được một bài giảng giống như vậy.
Chỉ có một điều đáng tiếc là không có ai kêu gọi người ta tin nhận Chúa. Tôi biết rằng công việc của mình chỉ tới đó và không dám cố gắng để nói thêm một điều gì. Dù vậy, tôi được biết có một người ngoại nói rằng: “Tang lễ của những người Tin-lành sao mà hay quá! Không có gì buồn bã cả! Tôi sẽ về nhà thuyết phục người thân của tôi, để họ cũng theo đạo Tin-lành nữa …” Tôi chỉ biết một điều rằng những lời đã được phát ngôn bởi Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ vô ích, nhưng nó sẽ luôn có kết quả vào đúng thời điểm Chúa muốn (Êsai 55:10-11).
Tất cả các bạn tôi đều thỏa lòng về buổi lễ và kể cả gia đình tôi cũng vậy. Chúng tôi được an ủi lớn lắm vì đã nghe được lời sự sống của Đức Chúa Trời và buổi lễ đã được kết thúc cách tốt đẹp.
Nhưng khi chúng tôi vui vẻ trở về thì lại gặp Ban trị-sự Hội-thánh ở gần nhà chúng tôi. Họ có vẻ hổ thẹn vì đã định “chuồn êm” nhưng lại không lấy xe được. Vì vậy mà họ buộc lòng phải ra quán cà phê và ngồi chờ chúng tôi trở về. Chúng tôi vẫn vui vẻ khi gặp họ. Phước hạnh mà Chúa đã đổ xuống trên chúng tôi vẫn còn lưu lại lâu dài trong những ngày sau đó.

Please log in to like, share and comment!
Trần Minh Mẫn profile picture
Trần Minh Mẫn
2 year ago - Translate

TẠI SAO TÔI CỨ MÃI SUY NGHĨ VỀ CHÚA
khi còn thơ-ấu?
Có lẽ tôi chưa bao giờ được nghe nói về Chúa trước đó, nhưng năm lên 7 tuổi là lần đầu tiên mà tôi được tiếp xúc với Phúc âm và tôi cứ nằm sấp với tờ báo trước mặt mà suy nghĩ mãi về câu chuyện Giáng sinh lạ lùng của Chúa. Tại sao tôi lại làm thế? Tôi cũng không biết! Nhưng đối với tôi, câu chuyện Giáng-sinh đó là hoàn toàn có thật và câu hỏi “Cây thập tự là gì?” cứ đeo đuổi mãi theo tôi trong những ngày sau đó.
Chỉ có một lần tôi tiết lộ thoáng qua về câu chuyện nầy cho một số bạn ở Trương Minh Giảng biết – ngay sau khi tôi đã được nhìn thấy Chúa Jêsus – nhưng tôi cũng buộc các bạn phải hứa với tôi rằng sẽ không thuật lại cho bất cứ ai. Tôi cứ nghĩ rằng câu chuyện ấy có thể hàm chứa một sự kêu gọi đặc biệt, cho nên chỉ cần giữa mình với Chúa biết thì cũng đã đủ lắm rồi.
Điều mà tôi lấy làm lạ là có một lần Mẹ tôi đã nói với tôi rằng: “Con đã theo đạo Tin-lành rồi thì con không được bỏ đạo! Ông Cố con ngày xưa cũng đã theo đạo Tin-lành, rồi bỏ đạo, cho nên các con cháu ngày nay mới khổ như vầy”. Tôi cảm thấy tấm lòng mình được vững chắc hơn trước những lời nói của Mẹ, nhưng tôi cứ nghĩ một điều rằng chắc Mẹ tôi đã lầm. Nếu ông Cố tôi đã từng theo đạo thì chắc đó là Công-giáo, chứ vào thời đó thì có bao nhiêu người theo đạo Tin-lành - mà trong số đó lại có ông Cố ngoại tôi?
Hột giống đầu tiên tại Mỹ-tho
Nhưng sau đó một thời gian, tôi rất ngạc nhiên khi được biết rằng có một gia đình bên Ngoại tôi ở dưới quê cũng hoàn toàn theo đạo Tin-lành. Theo vai vế thì tôi phải gọi người chủ gia đình là ông Cố, mặc dù đó không phải là ông Cố ruột của tôi. Khi ghé thăm họ lần đầu, tôi thật ngạc nhiên về sự tin-kính của họ và được biết họ đang giữ những vai trò quan trọng trong Hội-thánh. Nhưng nhiều năm về sau, khi tôi ghé thăm họ lần thứ hai, thì ông Cố đã mời tôi ra riêng để nói một chuyện gì đó. Tôi cảm thấy ngạc nhiên về thái độ của ông Cố, cho đến khi ông cất tiếng nói với tôi: “Có một điều mà Ông phải cho con biết: ông Cố ruột của con là một trong những hạt giống Tin-lành đầu tiên tại Mỹ-Tho nầy. Nhưng ông ấy đã bị vấp phạm bởi những kẻ chăn thuê nên không còn đi theo Chúa nữa. Dù vậy, gia đình ông đây vẫn cứ trung-tín mà theo Ngài cho tới nay! …”
Đến đời thứ tư …
Tôi cảm thấy hơi bàng hoàng khi được nghe tin nầy, mặc dù có một niềm hãnh diện cũng len nhẹ vào lòng. Như vậy thì những gì mà Mẹ nói với tôi là hoàn toàn đúng và nhiều người bà con bên Ngoại tôi vốn có quan hệ rất mật thiết với Tin-lành. Nhiều năm sau, khi đang suy gẫm về điều đó, bỗng tôi thấy dường như có một vấn đề gì đó vừa mới được giải đáp. Phải chăng, có một sự mầu nhiệm nào đó đã khiến cho tôi rất thích suy nghĩ về Chúa ngay khi còn ở tuổi bé thơ? Tôi nhớ lại những lời mà Mẹ nói rằng vì ông Cố đã bỏ đạo cho nên con cháu mới phải khổ. Mẹ tôi là một người thông minh và nhạy bén, có lẽ bà đã suy gẫm nhiều lắm trong những ngày tháng qua cho nên mới dám kết luận như vậy. Rồi tôi chợt nhớ tới những lời Chúa đã phán trong Kinh-thánh rằng:“Hễ ai ghét ta, ta sẽ nhơn tội tổ phụ phạt lại con cháu đến ba bốn đời” (Xuất.20:5). Hãy đếm lại mà coi: đời ông Cố tôi là đời thứ nhứt, đến đời ông Ngoại tôi là đời thứ hai, rồi đến đời Mẹ tôi là đời thứ ba và đến đời của tôi là đời thứ tư. Như vậy thì Chúa đã làm ứng nghiệm hoàn toàn những gì mà Ngài đã phán: Ngài đã nhơn tội tổ phụ mà phạt con cháu đến ba bốn đời; nhưng đến đời thứ tư thì Ngài đã bắt đầu kêu gọi trở lại, và người đầu tiên được gọi đó lại là tôi.
Có lẽ đó là một trong những vấn đề mà tôi cần phải hiểu. Nó giải thích được vì sao mà tôi lại thích suy gẫm về Chúa ngay khi mình chỉ mới có 7 tuổi. Như vậy thì điều đó có thể không bao hàm một sự kêu gọi đặc biệt, nhưng điều chắc chắn là nó nói lên sự thành tín của Đức Chúa Trời.
Tôi thấy mình không còn nghi ngờ gì nữa và khi tôi kể lại câu chuyện nầy cho một vài người trong Hội-thánh nghe thì dường như là một sự tuôn tràn. Tôi nói một cách say sưa, mạnh mẽ và thỏa lòng. Điều đó cũng là một ấn chứng của Đức Thánh Linh rằng ý nghĩa của câu chuyện đó là sự thật.
Tôi lấy làm hân hoan khi hiểu được điều đó. Tôi biết rằng Đức Chúa Trời không bao giờ bỏ rơi dòng dõi của những người đã từng gặp gỡ Ngài. Dù Ngài có phạt con cháu vì tội-lỗi của tổ phụ, nhưng khi kỳ hạn đã mãn thì Ngài cũng bắt đầu kêu gọi họ trở lại. Ngược lại, với những người giữ lòng kính sợ Chúa, thì Ngài lại ban phước cho con cháu họ, không phải chỉ đến ba bốn đời, mà là đến ngàn đời không thôi … (Xuất.20:6)

Please log in to like, share and comment!
  • Details
  • 56 posts

  • Albums
  • Albums
    0
  • Friends
  • Friends
    2
  • Jemimah Ng
    An Nguyen
  • More info
  • Likes
    0
  • More info
  • Groups
    0
  • Article Picture Nhân Vật Thánh Kinh
    By Khải Đạo
    60951 Views
  • Article Picture Giải Kinh
    By Khải Đạo
    51987 Views
  • Article Picture Biên Khảo
    By Khải Đạo
    47564 Views
  • Article Picture Lời Tiên Tri
    By Khải Đạo
    47516 Views
  • Article Picture Thơ Ca Lữ Khách
    By Khải Đạo
    45677 Views
  • Article Picture Mục Vụ Giếng Samari "Chia sẻ nguồn nước sự sống" GIẾNG SAMARI SỐ 15
    By An Nguyen
    44875 Views
  • Article Picture Linh Lương
    By Khải Đạo
    42647 Views
  • Article Picture Biện Giáo
    By Khải Đạo
    42143 Views
  • Article Picture GMVRadio - CLB NGƯỜI YÊU THƠ CƠ ĐỐC 20/03/23 LÚC 16H-17H
    By An Nguyen
    22427 Views
  • Article Picture 足底筋膜炎-為何起床最容易發作?是退化性疾病有可能痊癒嗎?好發症狀族群的特徵?關於扁平足與高弓足要如何選適合的鞋?需要買特製鞋墊嗎?PRP增生治療效果如何?|黃瑽寧(feat. 吳柏陞)
    By YangPaul
    20180 Views
  • Article Picture 人工關節置換最佳時機?為何高血糖會被禁止手術?保守治療介入三個時機?對膝關節最壞的運動就是都不動!自費與健保的差異在哪?手術成功三個關鍵!術後四大保養重點!|黃瑽寧(feat. 彭士滙、許哲維)
    By YangPaul
    19084 Views
  • Article Picture Chúa chọn "người thờ phượng thật"
    By bachvision
    12375 Views
  • Article Picture 更年期這類人服用荷爾蒙恐有致命風險?更年期評估標準要看這兩種指數?更年期三階段症狀如何緩解?如何有效預防停經造成骨質疏鬆?有乳癌家族史能使用雌激素嗎?如何面對更年期?|黃瑽寧(feat. 李海翔)
    By YangPaul
    8147 Views
  • Article Picture Ancient Western Philosophers 1
    By JoshuaDuong
    8072 Views
  • Article Picture The Birth of Civilization: The Rise of Uruk
    By JoshuaDuong
    7796 Views
  • Article Picture 尿路結石讓你痛不欲生?最佳解方是多喝水再改這習慣?如何輕鬆增加喝水量?腎結石好像不痛就輕忽?嚴重變洗腎!做這動作可以改善腎結石堵塞?|黃瑽寧(feat. 林育鴻)
    By YangPaul
    6916 Views
  • Article Picture New Church Planting and All Nations House of Prayer
    By JoshuaDuong
    6857 Views
  • Article Picture GMV June 2022 Mission Report
    By JoshuaDuong
    5955 Views
  • Article Picture (3) Systematic Theology I - Anthropology (The Doctrine of Man)
    By JoshuaDuong
    5211 Views
  • Article Picture Eschatology
    By JoshuaDuong
    5148 Views
  • Article Picture Amazing Love: The Story of Hosea (2012) | Full Movie | Sean Astin | Elijah Alexander | Kenton Duty
    By JoshuaDuong
    4969 Views
  • Article Picture False Accusations Đối Diện Su Vu Khổng @Vision House of Prayer. Rev. Dr. Joshua Duong. 27-07-2023
    By JoshuaDuong
    4914 Views
  • Article Picture 2021 寇紹恩牧師|生命見證佈道會[台北真理堂]
    By YangPaul
    4861 Views
  • Article Picture Tiểu Sử Bài Thánh Ca "Hy Sinh Vì Con"
    By Chuyện Hay Ý Đẹp
    4695 Views
  • Article Picture TEACHING: The Trinity Beautifully Explained by Dr. Ravi Zacharias by Light Words Today Channel
    By JoshuaDuong
    4677 Views
Language

© 2025 Vision20

  • About
  • Vision Library
  • Contact Us
  • Developers
  • More
    • Privacy Policy
    • Terms of Use & Privacy Policy

Report this User

Important!

Are you sure that you want to remove this member from your family?

You have poked 6853983a2fcdc0c2c937725c9b08b50d

New member was successfully added to your family list!

Crop your avatar

avatar

Plase insert your url

Confirm Delete

Do you want delete course?


  • Home
  • About
  • Contact Us
  • Privacy Policy
  • Terms of Use & Privacy Policy
  • Vision Library
  • Developers
Language

© 2025 Vision20

jon_event


Notice: Undefined index: user in /var/www/vision20/public/themes/vision20/layout/modals/site-alerts.phtml on line 24

Notice: Undefined index: user in /var/www/vision20/public/themes/vision20/layout/modals/site-alerts.phtml on line 26

Notice: Undefined index: user in /var/www/vision20/public/themes/vision20/layout/modals/site-alerts.phtml on line 26

Notice: Undefined index: user in /var/www/vision20/public/themes/vision20/layout/modals/site-alerts.phtml on line 29
0%

Comment reported successfully.

Post was successfully added to your timeline!

You have reached your limit of 5000 friends!

File size error: The file exceeds allowed the limit (954 MB) and can not be uploaded.

Unable to upload a file: This file type is not supported.

We have detected some adult content on the image you uploaded, therefore we have declined your upload process.

Share post on a group

Share to a page

Share to user

Language

Sell new product

Please describe your product.
0%