Trang DungVo
2 year ago - Translate

HỒI ỨC VỀ NGOẠI 2
Cả tuổi thơ của tôi được ảnh hưởng rất nhiều về Ngoại, một người phụ nữ đoan trang hiền thục, dịu dàng, Ngoại đẹp, cả bên trong và bên ngoài, Ngoại có một đời sống tin kính tuyệt vời, vì thế đã ảnh hưởng đến các cháu của Ngoại. Anh con của Dì tôi là con chim đầu đàn đi vào chức vụ là Mục sư Nguyễn Phú Ngọc, Ngoại tôi trân quý chức vụ; hằng đêm ngủ với Ngoại nên tôi không bao giờ quên hình ảnh của Ngoại, không một đêm nào Ngoại bỏ cầu nguyện trong giường của mình, Ngoại cầu nguyện cho chức vụ của anh tôi, và sau này các cháu vào trong chức vụ Ngoại cầu nguyện cho từng người một.
Năm 1970 tôi vào Viện Thần học Nha Trang, trước khi đi, gia đình tôi cầu nguyện cho tôi chia tay để vào trường, Ngoại tôi mở trên cổ Ngoại dây chuyền vàng 5 chỉ trao cho tôi, Ngoại nói: “Con đem theo để đóng tiền học, Ngoại không có gì cho con”. (tôi không nhận được món quà lớn này, hơn nữa tôi không biết vàng là gì và giá trị của nó). Ngoại tôi thương tôi lắm vì đã gắn bó từ tuổi ấu thơ, bây giờ nhìn đứa cháu gái trưởng thành bước vào chức vụ Ngoại vui lắm, Ngoại luôn nói với các dì cậu bên ngoại về các cháu của mình, yêu mến Chúa, hầu việc Chúa. Cháu của Ngoại có 6 người dâng mình hầu việc Chúa. Còn chắt chít hiện tại có 6 người đang dâng mình hầu việc Chúa tại Hải ngoại và Việt Nam.
Năm 1972, sau khi thi môn Âm nhạc xong, Cụ Mục sư Kiều Toản, đứng chờ tôi ngay cửa học đường, Cụ mời tôi vào phòng Giám thị của Cụ, Cụ mời ngồi rất lịch sự, sau khi hỏi han việc học, thi cử. Cụ ôn tồn an ủi tôi và khuyên tôi bình tĩnh nghe Cụ nói, Cụ cho biết Ngoại đã về nước Chúa rồi. Tôi không khóc được vì tôi không bao giờ chờ đón ngày này, tôi chết lặng trên ghế trong phòng Giám thị của Cụ, Cụ nhờ một cô trong trường đưa tôi về phòng. Tôi gặp ngay anh tôi là Mục sư Nguyễn Phú Cam, hai anh em ôm nhau khóc, anh tôi vừa ở Đà Lạt xuống nghe tin cả hai đều bàng hoàng vì không gặp được Ngoại tôi lần cuối, Ngoại tôi thương anh em tôi lắm.
21 năm trong vòng tay của Ngoại, từng lời dạy của Ngoại thấm nhuần trong tôi, từ cách sống, cách đối xử, Ngoại tôi dặn dò, chăm sóc tôi, lo cho tôi vì tôi là con gái, nên Ngoại tôi lo lắm, Ngoại dạy từng câu Kinh Thánh Ngoại thuộc lòng, ru tôi từng bài Thánh ca quen thuộc, từng lời cầu nguyện hằng đêm. Hành trang tôi mang theo cả cuộc đời; Sau 53 năm trong chức vụ, tôi gặp rất nhiều khó khăn, ngay cả trong hạnh phúc gia đình, nhiều lần muốn gục ngã, buông xuôi vì quá mõi mệt, chật vật, bị bắt bớ từ tinh thần đến thể xác, nhưng đức tính của Ngoại ở trong tôi, đã nâng tôi lên vững vàng, bước tiếp. “Ngữa trông lên Cha Từ Ái con nhé. Nhịn miệng tiếp khách đàng xa. Con gái là phải nết na con nha....” còn vô vàn lời dặn của Ngoại còn văng vẳng bên tôi. Hình ảnh đức tin của Ngoại của Mẹ, cho tôi động lực vượt khó để có được ngày hôm nay.