Bài 9 “Sự Dâng Hiến”
Câu gốc của bài học:
“19 Các ngươi chớ chứa của cải ở dưới đất, là nơi có sâu mối, ten rét làm hư, và kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy; 20 nhưng phải chứa của cải ở trên trời, là nơi chẳng có sâu mối, ten rét làm hư, cũng chẳng có kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy. 21 Vì chưng của cải ngươi ở đâu, thì lòng ngươi cũng ở đó” (Ma-thi-ơ 6:19-21).
“Nhưng tôi là ai, và dân sự tôi là gì, mà chúng tôi có sức dâng cách vui lòng như vậy? Vì mọi vật đều do nơi Chúa mà đến; và những vật chúng tôi đã dâng cho Chúa chẳng qua là đã thuộc về Chúa” (1 Sử ký 29:14).
1. Tại sao phải dâng hiến?
- Dâng hiến là một cách bài tỏ lòng biết ơn Chúa (Sáng Thế Ký 14, 18 Áp-raham và Gia-cốp)
- Trách Nhiệm (Phục Truyền 18:1-5)
- Chia Sẽ (Phuc Truyền 14:28-29, Công vụ các sứ đồ 4:34-35)
- Yêu Chúa và mạng lịnh của Chúa ( Ma-thi-ơ 6:9-21)
2. Loài người dâng hiến cho Chúa từ khi nào?
Từ A-đam, Ê-va và họ đã dạy cho các con của mình.
“A-bên cũng dâng chiên đầu lòng trong bầy mình cùng mỡ nó. Ðức Giê-hô-va đoái xem A-bên và nhận lễ vật của người” (Sáng Thế Ký 4:4);
3. Trong thời đại luật pháp, Chúa dạy dân Y-sơ-ra-ên dâng hiến như thế nào?
Luật pháp qui định mọi người Y-sơ-ra-ên phải dâng một phần mười về mọi hoa lợi của mình; ngoài ra, họ còn tình nguyện dâng vật liệu quí giá để xây dựng đền thờ cho Chúa.
“Phàm thuế một phần mười thổ sản, bất kỳ vật gieo hay là hoa quả của cây, đều thuộc về Ðức Giê-hô-va; ấy là một vật thánh, biệt riêng ra cho Ðức Giê-hô-va” (Lê-vi Ký 27:30).
“Còn về một phần mười của bầy bò hay là chiên, tức là mọi vật chi đi ngang dưới gậy, con thứ mười sẽ là thánh, biệt riêng ra thánh cho Ðức Giê-hô-va” (Lê-vi Ký 27:32).
“Trước mặt Môi-se, họ thâu các lễ vật của dân Y-sơ-ra-ên đã đem đến, để làm các công việc định dùng và sự tế lễ nơi thánh. Nhưng mỗi buổi sớm mai, dân sự lại đem đến lễ vật tình nguyện nữa.” (Xuất Ê-díp-tô 36:3)
4. Trong thời đại Tân Ước, Chúa cho chúng ta thấy phải dâng hiến ra sao?
Một quả phụ nghèo đã dân cho Chúa tất cả tiền mình có để sống qua ngày.
“Vì mọi người kia đều lấy của dư mình mà làm của dâng; nhưng mụ nầy thiếu thốn, mà đã dâng hết của mình có để nuôi mình” (Lu-ca 21:4).
5. Có phải Chúa khen thưởng theo số lượng tài vật chúng ta dâng hay không?
Chúa không khen thưởng theo số lượng tài vật chúng ta dâng, nhưng Ngài khen thưởng theo tỷ lệ chúng ta dâng hiến.
“Ðức Chúa Jêsus vừa ngó lên, thấy những kẻ giàu bỏ tiền lễ vào rương, lại thấy một mụ góa nghèo bỏ vào hai đồng tiền. Ngài phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, mụ góa nghèo nầy đã bỏ vào nhiều hơn hết mọi người khác” (Lu-ca 21:1-3).
6. Cơ-đốc nhân phải dâng hiến như thế nào?
Thứ nhất, chúng ta nên nhớ rằng, vì Chúa Giê-xu đã chuộc chúng ta bằng giá rất cao, nên chúng ta không còn thuộc về chính mình nữa, nhưng chúng ta là tôi mọi của Ðức Chúa Trời. Vì vậy, mọi sự chúng ta có là của Chúa và Ngài trọn quyền sử dụng.
Thứ hai, dầu Chúa có quyền như vậy, nhưng Chúa vẫn để chúng ta tự nguyện dâng hiến tùy theo lòng yêu kính Chúa của chúng ta.
7. Như thế, Chúa dạy chúng ta dâng hiến ra sao?
a. Vì mọi sự chúng ta có là của Chúa, nên một phần mười là số dâng tối thiểu.
b. Dầu nghèo khổ, chúng ta cứ dâng hiến rộng rãi.
“Ðang khi họ chịu nhiều hoạn nạn thử thách, thì lòng quá vui mừng, và cơn rất nghèo khó của họ đã rải rộng ra sự dư dật của lòng rộng rãi mình” (2 Cô-rinh-tô 8:2).
c. Dâng hiến theo sức mình và quá sức mình nữa.
“Vì tôi làm chứng cho họ rằng họ đã tự ý quyên tiền theo sức mình, hoặc cũng quá sức nữa” (2 Cô-rinh-tô 8:3),
8. Chúa quở trách như thế nào đối với người không dâng hiến?
a. Chúa lên án người đó là kẻ ăn trộm.
“Chúng tôi ăn trộm Chúa ở đâu? Các ngươi đã ăn trộm trong các phần mười và trong các của dâng” (Ma-la-chi 3:8b).
b. Chúa rủa sả họ.
“Các ngươi bị rủa sả, vì các ngươi, thảy các nước, đều ăn trộm ta” (Ma-la-chi 3:9).
9. Ngoài tài vật, chúng ta còn có thể dâng gì cho Chúa?
Chúng ta dâng thân thể mình cho Chúa để hoàn toàn sống cho Ngài.
“Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Ðức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Ðức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em” (Rô-ma 12:1).
10. Chúng ta phải dâng hiến với thái độ nào?
Chúng ta phải dâng hiến cách vui lòng, khiêm nhường, kín đáo.
“Mỗi người nên tùy theo lòng mình đã định mà quyên ra, không phải phàn nàn hay vì ép uổng; vì Ðức Chúa Trời yêu kẻ thí của cách vui lòng” (2 Cô-rinh-tô 9:7).
“Song khi ngươi bố thí, đừng cho tay tả biết tay hữu làm việc gì” (Ma-thi-ơ 6:3).
“Vì trong tín đồ không ai thiếu thốn cả, bởi những người có ruộng hay nhà, đều bán đi, bán được bao nhiêu tiền cũng đem đến đặt dưới chơn các sứ đồ; rồi tùy theo sự cần dùng của mỗi người mà phát cho.” (Công vụ các sứ đồ 4:34-35)
10. Phước hạnh của người dâng hiến là gi?
a. Ðược Chúa yêu thương
“Mỗi người nên tùy theo lòng mình đã định mà quyên ra, không phải phàn nàn hay vì ép uổng; vì Ðức Chúa Trời yêu kẻ thí của cách vui lòng” (2 Cô-rinh-tô 9:7).
b. Gieo nhiều thì gặt nhiều
“Hãy biết rõ điều đó, hễ ai gieo ít thì gặt ít, ai gieo nhiều thì gặt nhiều” (2 Cô-rinh-tô 9:6).
c. Chúa sẽ đổ phước xuống đến nỗi không chỗ chứa.
“Các ngươi hãy đem hết thảy phần mười vào kho, hầu cho có lương thực trong nhà ta; và từ nay các ngươi khá lấy điều nầy mà thử ta, Ðức Giê-hô-va vạn quân phán, xem ta có mở các cửa sổ trên trời cho các ngươi, đổ phước xuống cho các ngươi đến nỗi không chỗ chứa chăng” (Ma-la-chi 3:10)!
d. Là cớ tích cho nhiều người tạ ơn Ðức Chúa Trời.
“Vì việc phát tiền bố thí dường ấy chẳng những dỡ ngặt cho các thánh đồ mà thôi, lại xui nhiều người càng thêm lòng tạ ơn Ðức Chúa Trời” (2 Cô-rinh-tô 9:12).
Như thế, chúng ta đồng thanh với Ða-vít mà thưa với Chúa rằng:
“Nhưng tôi là ai, và dân sự tôi là gì, mà chúng tôi có sức dâng cách vui lòng như vậy? Vì mọi vật đều do nơi Chúa mà đến; và những vật chúng tôi đã dâng cho Chúa chẳng qua là đã thuộc về Chúa” (1 Sử ký 29:14).
e. Chuyển ngân về trời (Ma-thi-ơ 6:19-20, 1 Ti-mô-thê 6:17-19, châm ngôn 19:17)